– An Dương Địa, cái tên ám ảnh nhiều suy nghĩ không mấy thiện cảm khi bị người ta gán cho là “nghĩa địa”, khiến ai cũng rùng mình…
Dù nơi đây được trang trí lộng lẫy đến đâu, khung cảnh được nuông chiều và quyến rũ đến đâu, dù hàng thông cao vút đến tận chân trời hay kéo dài như những chiếc lọng vàng xanh được trưng bày trong vườn thượng uyển, họ vẫn không thể giấu được nỗi kinh hoàng khi nghĩ đến. về An Dương Địa.
Đến nỗi một số tu sĩ khi được yêu cầu đến An Dương Địa và mở lớp học ở An Dương Địa đã phản đối, mặc dù Ban Giám hiệu đã dày công quan tâm và xây dựng các phòng học ngăn nắp. Trong không khí sôi sục đó, những câu thơ phản đối cũng được tung ra nhằm ủng hộ: “An Dương là nấm mộ tuổi trẻ” (trích). Đúng! Ai mà không sợ hãi, kinh hãi một vùng đất rộng nằm kẹp giữa cánh đồng bao la, không một tiếng chim hót, không một bóng người khi đến giờ đi viếng mộ. Ai không may có người thân bỏ xác ở đây thì chỉ viếng mộ vài phút mà toàn thân ớn lạnh, dù trời không lạnh. Một vài âm thanh tao nhã của côn trùng cũng khiến du khách giật mình và liên tưởng đến một người ẩn nấp đang đứng dậy trò chuyện. Nhưng khi được mời đến đây để cùng sống, cùng học tập thì làm sao mà không phản đối?
/> |
Tuy nhiên, vạn vật đều không cố định, vạn vật trong vũ trụ đều vô thường và luôn thay đổi. Từ những khung cảnh kinh hoàng, hoang tàn và hoang tàn; chợt mờ nhạt và chìm nghỉm dưới tấm biển khổng lồ “Trường Cao đẳng Phật học chuyên ngành”. Chỉ một danh hiệu này hơn một danh hiệu khác đã thay đổi hoàn toàn khung cảnh: những người viếng mộ sẵn sàng nhường chỗ cho những người đến viếng mộ từ khắp nơi, những Phật tử sùng đạo, say mê Phật pháp.
An Dương cũng dần rút lui, trốn sau lưng người bạn mới “Phật học”. Sau đó hơn 40 nhà sư bắt đầu tu tập và chiếm hữu hoàn toàn, xua tan mùi hôi thối và mang lại màu sắc mới cho nơi đây. Du khách đến An Dương Địa không còn ngần ngại… mà như lạc vào thiên đường.
Con đường đất đỏ thẳng tắp nối từ đường Lục Tịnh, mới mấy hôm trước không ai để ý tới, hay nói cách khác là bị mọi người lãng quên, ngày nay nó cũng trỗi dậy để góp phần làm đẹp cảnh quan mới, bạn bè mới. Đôi hàng thông tuyệt đẹp uốn mình vuốt ve, những chậu hoa, giàn hoa được dựng lên, song song với những ngọn cỏ non óng ả, như thể đang chiều theo ý muốn của mọi người và khoe vẻ đẹp của mình, bên trong hương thơm ngào ngạt. Hòa lẫn với tiếng chuông và lời cầu nguyện nhẹ nhàng, nó như đang thúc giục, kêu gọi phàm nhân hãy thức tỉnh và quên đi những ảo tưởng điên cuồng của mình.
Chẳng còn ai nói đất An Dương khô cằn cằn cỗi, nghĩa địa trộm xác, An Dương Địa là mộ tuổi trẻ, chúng ta hãy cùng nhau đến đây nhìn lại, cùng tái hiện mùa hoa. Mùa hoa đẹp kéo dài mãi mãi và không bao giờ tàn.
alt=”Từ ngôi chùa cô đơn, nơi đáng sợ, từng bước được thay thế bằng một điều gì đó mới mẻ, hoàn toàn mới…” title=”Từ ngôi chùa cô đơn, nơi đáng sợ, từng bước được thay thế bằng một điều gì đó mới mẻ, hoàn toàn mới…” /> |
Từ ngôi chùa cô đơn, nơi đáng sợ, từng bước được thay thế bằng một điều gì đó mới mẻ, hoàn toàn mới… |
Biến đổi như sóng nước, dần dần tiến lên, tiến về biển lớn. Mới đây, từ cái tên khô khan, đáng sợ đó đã đổi sang một cái tên mới thanh thoát, nhẹ nhàng hơn là “Chuyên khoa Phật học”, mang lại niềm vui, sự ấm áp cho những ai khao khát đức hạnh. Chớp mắt một lần nữa, nó đã lụi tàn đằng sau danh hiệu hoành tráng hơn là “Học viện Phật giáo” như trong kinh điển. Kim Cương nói: “Quá khứ không thể được, hiện tại vừa qua, tương lai không có thật, làm sao chúng ta có thể đạt được sự định tâm cho quá khứ, hiện tại và vị lai?”
Thời gian không thể đứng yên, bánh xe pháp không thể dừng, dừng là chết, dừng là trở nên lỗi thời, phải kịp thời cung cấp những ước muốn Chân – Thiện – Mỹ.
Nắng mới chói chang mang lại cảm giác lạ lùng. Mọi thứ thay đổi theo hướng. Từ một ngôi chùa lẻ loi, vài dãy nhà mái tôn lẻ loi, vài ngôi nhà tranh ẩm ướt tưởng chừng nép mình e ấp, bẽn lẽn thì khung cảnh đó không còn nữa (không còn không có nghĩa là những thứ cũ đã mất đi. Thay vào đó là những thứ mới, hoàn toàn mới), không còn nữa, đồng nghĩa với việc những cảnh cô đơn được thêm vào và trang trí thêm. Càng nhìn xa, bạn càng thấy vẻ thơ mộng của khung cảnh mới. Những mái tôn dài, thẳng, óng ả chen lấn nhau cạnh những ngôi nhà tranh nhẹ nhàng, uyển chuyển, ngắm nhìn không biết chán ngay cả trong những buổi chiều hè oi bức. Hoa lá nở rộ như muốn tranh tài với sức người, đàn chim lại quay về tận hưởng cuộc sống bình yên, vì đã có thần hộ mệnh bên cạnh nên ca hát vui vẻ.
180 tu sĩ đã tạo nên những bản nhạc ấm áp từ những âm thanh, giọng nói, tiếng cười, tiếng bước chân in trên mặt đất, tiếng ầm ầm trong những buổi học đêm.
/> |
Đức Phật dạy rằng những khả năng căn bản của chúng sinh không giống nhau, mà mỗi người đều có Phật tánh, Phật tánh là thường hằng và trong sáng; Phàm phu, chư Phật, Thánh: Vô minh là phàm nhân, giác ngộ là Phật, Thánh nhân, khéo dọn dẹp là Thánh nhân, ngu si lười biếng là phàm phu.
Học viện Phật giáo đã có đầy đủ những kiến thức căn bản rồi nên các lớp học không giống nhau. Từ cấp 2, cấp 2, cấp 2, cấp 3, cấp 3, cấp 3 đều thể hiện sắc thái đó. Tuy nhiên, dù ở tầng lớp, tầng lớp nào, mỗi người chỉ có một niềm tin vào một ngày mai tràn đầy hy vọng và giải thoát. Mọi người đều tin rằng:
“Đần độntôi thay đổiđổTôitôn giáo không thay đổi
Đần độntôi khnỗi đau, DTôi vẫn an toàn
Đần độntôi đang quay cuồng, DToàn bộ viên thuốc.
Đần độntôi chìmnổitôn giáo không thay đổi”.
Những suy nghĩ và niềm tin đó không hề cường điệu chút nào! Ngoài kia có siêu âm, tên lửa vù vù, hạt nhân nguyên tử đe dọa lẫn nhau, bom nổ trên bầu trời, xác người đổ xuống mặt đất lạnh lẽo, rung chuyển cả không gian, thay đổi thời gian, ăn mòn vạn vật. Năm này qua năm khác, nhưng Đại Đạo vẫn hoàn mỹ, trải qua bao nhiêu thế kỷ giông bão, vẫn không thay đổi. Vì thế, 180 khuôn mặt chỉ hiện một màu, mang lại niềm vui như nhau. Với cùng một chí hướng cao cả, chúng ta cảm nhận được niềm vui, một niềm vui thầm lặng, sâu sắc, gói gọn trọn vẹn trong tinh thần xuất gia.
Nhìn Tăng đoàn, tôi càng phấn khởi, càng thấy sự nỗ lực hết mình của Ban Giám hiệu, đã quỳ gối đảnh lễ với tất cả sự kính trọng và ngưỡng mộ – thế nào là hạnh vị tha của Bồ Tát? Đây có thể là một hình ảnh?
Về đêm, ánh đèn neon tỏa sáng yếu ớt nhưng cũng nói lên sự phát triển nhanh chóng và nỗ lực hết mình của nơi đây. Chính ánh sáng yếu ớt ấy cũng nói lên sự huyền bí huyền ảo, một vẻ đẹp trầm lặng, kín đáo đúng với tên gọi của học viện Phật giáo luôn được các tu sĩ đón nhận. Sự nhập diệt của Thái tử Siddhartha cũng có ý nghĩa tương tự, nghĩa là sau mỗi đêm đen tối của cái chết, một hình ảnh,… một hành động,… ánh sáng huyền bí của màn đêm vừa tàn lại xuất hiện.
Viết ở đây không chỉ riêng người viết bài này mà hầu như tất cả các tu sĩ đều không khỏi suy ngẫm về những điều xa xăm… và đặt ra nhiều câu hỏi…?
An Dương Địa biến hóa, rũ bỏ tất cả để đón nhận ánh sáng mới tràn ngập hương thơm ngọt ngào. Là tu sĩ, chúng ta không thể ngồi yên mà phải cùng nhau chuyển động, chuyển động mạnh mẽ, chuyển từ hình tướng đến nội tâm, nhưng không rời bỏ cái cốt lõi duy nhất, cùng nhau quay, cùng nhau lăn và cùng nhau tiến về phía trước.
Thích Tâm Thành
(Cố Hòa Thượng Thích Tâm Thanh, người sáng lập Tu viện Vĩnh Minh – Đức Trọng, Lâm Đồng. Là khóa tu đầu tiên tại Học viện Phật giáo Huệ Nghiêm. Bà viết cái này đãở trên Dac san hoa thiền – Xuân Bính Ngô 1966 – Phật lịch 2510)
Ý kiến bạn đọc (0)