Dưới đây là chia sẻ của Tiêu Vương (37 tuổi, Trung Quốc).
Số tiền đã cứu cả gia đình
Năm đó tôi đang học năm cuối cấp 3, chỉ còn chưa đầy ba tháng nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học nhưng tôi lại rơi vào trạng thái tuyệt vọng. Tôi là một cậu bé miền núi bình thường với điều kiện gia đình trung bình. Bố tôi là công nhân, còn mẹ tôi kiếm sống bằng nghề nông ở làng. Bà sống tằn tiện và nuôi tôi, đứa con gái duy nhất của bà, cho đến khi học cấp ba.
Kỳ thi tuyển sinh đại học mang lại quá nhiều kỳ vọng, không chỉ từ bản thân tôi mà còn từ bố mẹ, người thân, bạn bè. Nhưng bước ngoặt của câu chuyện lại xảy ra vào mùa đông năm đó. Trong giờ học toán, cô giáo dạy toán – cô Trường – nhận thấy trạng thái bất thường của tôi.
Sau khi lớp học kết thúc, cô hỏi với vẻ lo lắng. Tôi ngập ngừng, không biết phải nói gì. Bố tôi bị bệnh nằm liệt giường cần phẫu thuật nhưng gia đình không có đủ tiền. Cô im lặng một lúc rồi trịnh trọng nói: “Tiểu Vương, cậu không cần lo lắng về tiền bạc, tôi có 5.000 nhân dân tệ (khoảng 17 triệu đồng) ở đây, cho tôi mượn trước. Về nhà giữ gìn cẩn thận nhé.” bố của bạn.” Và đừng lo lắng về tiền bạc nữa.”
Cô ấy yêu cầu tôi trả lại số tiền này vào dịp đoàn tụ 10 năm sau.
Hình minh họa. Ảnh: Businesstoday
Tôi lấy 5.000 nhân dân tệ và chạy về nhà. Khi mẹ nhìn thấy số tiền trên tay tôi, mẹ đã bật khóc. Mẹ tôi nhiều lần cảm ơn sự giúp đỡ của chị Trường và nói nhất định sẽ tìm cách trả hết khoản vay.
Mẹ lập tức sắp xếp cho bố tôi phẫu thuật vào ngày hôm sau. Thật may mắn, ca phẫu thuật đã rất thành công và bệnh của bố tôi đã được chữa khỏi. Mẹ con tôi thở phào nhẹ nhõm khi thấy bố tôi có thể ra khỏi giường và đi lại được. Được sự giúp đỡ của chị Trường, gia đình chúng tôi đã vượt qua khó khăn này. Bố đã khỏi bệnh thành công và xuất viện, còn tôi dần trở lại cuộc sống học tập bình thường.
Cuộc hội ngộ sau 10 năm
Một tháng trước kỳ thi tuyển sinh đại học, nhà trường tổ chức họp phụ huynh. Mẹ tôi đặc biệt đến tham gia và chuẩn bị những loại rau, trái cây bà trồng cho các thầy cô. Mẹ tôi nắm chặt tay bà Trường và nói: “Thay mặt cả nhà xin cảm ơn con! Suốt đời chúng con sẽ không bao giờ quên lòng tốt của con”. Cô ấy nói rằng cô ấy chỉ đang làm nhiệm vụ của mình với tư cách là một giáo viên.
Trước khi vào đại học, tôi gặp lại cô ấy. Cô nhắc nhở: “Các em phải học tập chăm chỉ và giúp đỡ nhiều học sinh gặp khó khăn hơn khi lớn lên. Tôi tin bạn có thể thực hiện được ước mơ của mình”.
Tôi đã chọn học ngành sư phạm. Bốn năm đại học của tôi trôi qua thật nhanh chóng và trọn vẹn. Giây phút đứng trên bục giảng, tôi đã xúc động rơi nước mắt – tôi đã thực hiện được ước mơ thuở nhỏ của mình.
10 năm sau khi tốt nghiệp, tôi quay lại tìm thầy. Lúc này bà đã nghỉ hưu, còn tôi là giáo viên. Điều đáng ngạc nhiên là cô ấy không cần tôi phải nói gì đáp lại.
Tuy nhiên, tôi nhất quyết gửi cho cô ấy 3.000 tệ (khoảng 10 triệu đồng) chi phí sinh hoạt hàng tháng như một lời cảm ơn. Lúc đầu chị không nhận nhưng sau nhiều lần thuyết phục chị cũng đồng ý. Mười năm sau khi tôi gửi tiền, con trai bà Trường là Lý Vệ bất ngờ đến gặp tôi.
Hình minh họa. Ảnh: Internet
Lời khuyên của cô ấy
Câu đầu tiên của anh khiến tim tôi lỡ nhịp: “Mẹ tôi mất rồi, trước khi mất bà nói phải trả lại số tiền đó!”. Tôi đã rất ngạc nhiên. Tin cô qua đời khiến tôi gần như không thể tin được. Hơn nữa, tại sao cô lại nhắc đến món nợ cũ? Điều này làm tôi nghi ngờ.
Mãi sau này tôi mới biết toàn bộ sự việc: Hóa ra việc làm ăn của Lý Vệ thất bại, vay nặng lãi không có khả năng trả. Sau đó, anh ấy mượn số tiền tôi gửi cho cô ấy hàng tháng. Một thời gian sau, luật sư của cô ấy cũng đến tìm tôi. Ông khẳng định bà Trường nói rõ số tiền này bà tự nguyện đưa cho tôi chứ không phải cho vay.
Với sự giúp đỡ của luật sư, những yêu cầu vô lý của Lý Vệ đã không thành công. Một lần nữa tôi xin cảm ơn cô Trường đã chăm sóc và âm thầm bảo vệ tôi suốt bấy nhiêu năm qua. Trải qua bao thăng trầm của cuộc đời, tôi không thể quên được tấm lòng nhân hậu của mẹ. Dù bà đã mất đã nhiều năm nhưng tình yêu thương và những lời dạy của bà vẫn truyền cảm hứng cho tôi không ngừng hoàn thiện.
Mỗi dịp nghỉ lễ tôi lại về thăm nơi an nghỉ của bà. Tôi sẽ kể cho học sinh của mình nghe câu chuyện của cô ấy và sức mạnh của một giáo viên giỏi có thể thay đổi cuộc đời một con người như thế nào…
(Theo Toutiao)
Ý kiến bạn đọc (0)